Thương mẹ nơi đồng chiêm nước trũng
Thương mẹ nơi đồng chiêm nước trũng Sống xa nhà, với những nỗi niềm riêng, thương bố mẹ con càng có gắng, học hành rồi phấn đấu, dù có lúc con từng suy sụp, nhưng còn đâu có quên mình không phải là của riêng mình, mà còn là của bố mẹ cơ đó. Con biết con v
Sáng sớm mẹ gọi điện hỏi thăm chút việc, mẹ bảo ở quê nhà đang bắt đầu vào mùa cấy hái, hàng xóm, láng giềng ai cũng xuống đồng rồi, riêng nhà mình vẫn còn thóc chưa khô, lạc chưa bứt xong, chưa gọn nhà, gọn cửa, mình mẹ cả ngày phơi lúa, lặt lạc, lưng mỏi ngang thắt chả buồn nghe lời, tối đến lại chong đèn, mình mẹ làm tiếp, chân tay mẹ lại đau nhức vì bệnh xương khớp quái ác, những năm trước mùa hè chí đông, đi lội nước bùn, gặp nước gặp lạnh lại càng sưng càng nhức, đêm đau không ngủ được nhưng sáng sớm mẹ vậy cố dạy từ 4h sáng gánh gánh mạ ra đồng hì hụi tới trưa. Mẹ bảo làm nghề nông thì phải vất vả, có mấy ngày mùa, có ốm vẫn phải cố mà đi, không theo kịp dân làng, mùa màng lỡ dở thì họ cười chê mà mình thì không có thóc mà ăn. Bố thì yếu rồi, mấy năm nay lo chạy hàng, cứ đến mùa là không làm được gì. Mùa cấy này mình mẹ lo đủ thứ việc, chưa xong mùa cũ lại vẫn phải tiến hành mùa mới, mẹ lại tần tảo sớm hôm, lo cơm nước, lo đồng áng, lúc nào mẹ cũng là người vất vả nhất, nhưng mẹ chẳng hề kêu ca, phàn nàn, chỉ kể chuyện để con biết tình hình, mẹ không quên động viên con trong những cuộc điện thoại: "cứ yên tâm, mẹ làm được hết, con cứ lo học hành mai mốt thành người". Đôi lúc con đùa mẹ bởi những câu vu vơ: "mẹ nuôi con học hành thế này, mai con lấy chồng nhỡ may không giúp được mẹ gì thì sao?" Mẹ cười trừ rồi vẫn nhẹ nhàng nhắc nhở "lo học đi con", con biết lòng mẹ không hề toan tính, không nghĩ suy hơn thiệt với con, làm hết mình để cho con cái ấm no.
Con 26 tuổi, vẫn là 26 năm ăn bám, 26 năm con gọi điện về chỉ hỏi thăm qua loa rồi xin mẹ từng hũ gạo, từng con cá khô, quả trứng hay cả nải chuối ngoài vườn mẹ trồng, lên chia trác với lũ bạn và tán tỉnh chuyện đó đây. Đã 7 năm con sống trên thành phố, ở chốn thủ đô phồn hoa, không biết đến nắng sương, không biết đến những cực nhọc trong ngày mùa. con nhớ 3 năm trước con về đúng dịp mùa gặt hái, đi ra đồng được nửa ngày trời, 9h sáng trời đã nóng nực, oi ả, mồ hôi nhễ nhãi đầm đìa trên khuôn mặt biết bao người nông dân, lưng bố mẹ ướt đẫm mồ hôi, thế mà bố mẹ vẫn chẳng nghĩ đến mình, nhìn mặt con gái đỏ ửng vì nắng nóng, mẹ bảo con thôi về nhà nghỉ ngơi, rồi nấu cơm cho bố mẹ, không lại ốm, mấy bữa nữa đi học sao được.
Hai năm nay con không còn được về trong những dịp mùa màng như thế, nhưng cái vất vả của mẹ, của những người dân quê đâu thể mất?
Sống xa nhà, với những nỗi niềm riêng, thương bố mẹ con càng có gắng, học hành rồi phấn đấu, dù có lúc con từng suy sụp, nhưng còn đâu có quên mình không phải là của riêng mình, mà còn là của bố mẹ cơ đó. Con biết con vẫn chưa đủ trưởng thành để bố mẹ khỏi lo nghĩ, con có đặt thêm gánh nặng, thêm nhọc nhằn lên bờ vai đã trĩu nặng mệt mỏi, con biết vậy nhưng đâu thể làm khác, tại con là con của bố mẹ sinh ra, nuôi dưỡng và giáo dục, nhân cách của con cũng do bố mẹ gây dựng, con đâu thể là người vô tâm hững hờ, phải không mẹ?
Thương mẹ mà ko giúp gì đc, con xin lỗi mẹ nhiều, mẹ ạ.
Nhưng mẹ hãy cố gắng sống thật mạnh khỏe mẹ nhé, rồi trong một ngày không xa, con sẽ làm được những gì mẹ muốn, sẽ có một anh rể hiền, những đứa cháu thông minh, biết yêu thương gia đình, các cháu sẽ quây quần bên bà, mẹ nhé! Con luôn cầu chúc cho mẹ của con được mạnh khỏe!